Những đứa trẻ lớn lên trong gia đình nghèo khó, đôi lần chúng oán trách: sao nhà mình nghèo thế hả mẹ, sao mẹ không mua cho con cái này, sao nhà mình chẳng có cái kia, mẹ không hiểu tâm lý tuổi mới lớn của con…
Nhưng thực ra…
Cha mẹ nào mà chẳng muốn cho con cái của mình một cuộc sống đủ đầy sung túc. Nhưng mẹ lớn lên trong nghèo khó, từ cái thời lên 5 đã phải đi mót từng củ khoai, củ ráy để ăn tạm bợ sống qua ngày. Mẹ lớn lên giữa ruộng đồng, thời ấy làm gì có điện đóm, người ta dùng đèn cầy để thắp sáng, căn nhà cấp bốn chẳng có phòng riêng, chỉ đủ kê cái trường tủ cũ kỹ. Mẹ chỉ học hết lớp vỡ lòng xóa mù chữ rồi theo ông bà ra đồng mò cua bắt ốc tối ngày. Mẹ lớn lên ở cái thời mà ăn chẳng no, uống chẳng đã, cái thời mà cơ thể còn chẳng đủ điều kiện để chăm lo, lấy đâu ra hiểu về sức khỏe tinh thần tâm lý…
Thế nên…
Mẹ chưa từng biết đến cái gọi là chăm sóc sức khỏe tâm lý cho con cái, chưa từng được học cách vỗ về một đứa trẻ bị tr.ầ.m c.ả.m như thế nào, chưa từng được biết khái niệm lớp học tài năng dành cho trẻ em với chi phí 250 nghìn đồng một buổi…
Mẹ biết thời đại này đã khác, con cần nhiều hơn là một bữa ăn no và manh áo ấm. Nhưng để kiếm tiền bằng cái nghề 30 năm về trước mẹ đang làm để nuôi con ở thời nay – mẹ phải mất nửa năm mới đủ tiền mua cho con 1 cái điện thoại thông minh mà con muốn, một chiếc máy tính mà con mong. Mẹ không hiểu hết cái giá trị của những món đồ công nghệ mà con nói, rằng phải có chúng thì con mới học được.
Mẹ khắt khe với từng món đồ mà con đòi mua, chẳng phải vì không muốn cho con điều con muốn mà vì mẹ cũng phải loay hoay gom nhặt từng đồng mới có đủ khả năng cho con.
Nhưng con ơi mẹ đang cố gắng rất nhiều, để cùng con theo kịp thời đại này, để con được đến lớp tài năng, để con được đi ra ngoài lũy tre làng – nơi đã ghì chặt cuộc đời mẹ ở đây, để con có thể rũ bỏ cái nghèo cái đói. Mong con hiểu cho mẹ, xuất phát điểm của mẹ nằm xa với thời đại con đang sống, nên mẹ đi chậm hơn nhiều chút. Đợi mẹ với, nghe con?