Ở xứ sở Bốn Mùa nọ, trên ngọn đồi xanh mướt, có một mẹ Bơ già đã ngoài 90 tuổi, đứng sừng sững giữa mênh mông đất trời. Mẹ Bơ khoác trên mình chiếc áo nâu sẫm đã bạc màu và nhiều vết rách. Mẹ Bơ già có muôn vàn cánh tay xòe ra, ấp ôm đàn lá con qua bốn mùa luân chuyển. Xuân, Hạ, Thu, Đông cứ trôi qua rồi trở lại, mẹ Bơ già thường tiễn biệt đàn lá con của mình vào cuối mùa Thu, để chúng đến xứ sở Thần Tiên, trở thành những vị tiên nhỏ, sau đó lại đón những cô cậu lá non mới vào mỗi độ xuân sang.
Mùa thu năm nay đến sớm hơn mọi khi, và nỗi buồn của mẹ Bơ già cũng vì thế mà kéo dài hơn nhiều chút. Đàn lá con đã bắt đầu thay đổi, chúng cứng cáp hơn, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho một cuộc rời đi đã định sẵn – một chuyến phiêu lưu kỳ thú. Khi bác Gió heo may ghé tới dừng chân ở xứ sở Bốn Mùa, đến thăm nhà của mẹ con Bơ già, cũng là lúc mấy cô cậu lá bơ đã bắt đầu xúng xính thay áo mới. Chúng rũ bỏ lớp áo xanh tươi tắn, khoác lên mình chiếc áo màu vàng óng và cột thêm một chiếc nơ nâu sẫm chững chạc.
Như mọi năm, bác Gió sẽ là người giúp mẹ Bơ đưa đàn lá con rời cành, đáp xuống xứ sở Thần Tiên, nơi có thần Đất cai trị. Đêm trước ngày tiễn biệt đàn lá con, dưới ánh trăng vàng hiu hắt, khi vạn vật trên ngọn đồi đã chìm sâu vào giấc ngủ, đàn lá con cũng đã say sưa giấc nồng, khắp không gian tĩnh mặc, chỉ có tiếng khóc thút thít của mẹ Bơ già vang lên, làm Bác gió chợt tỉnh giấc.
– Ồ, cô Bơ chưa ngủ sao, sao cô lại khóc thế này? Có chuyện gì, kể tôi nghe xem!
– Bác gió ạ, dù đã bao lần tiễn biệt rồi lại đón chào muôn vàn đàn lá con rời đi và trở về, tôi vẫn chưa thể sẵn sàng cho những cuộc từ biệt như thế này! Và mỗi lần như thế, chẳng hiểu sao, như có ngàn vạn lưỡi sao cứa vào trái tim tôi! – Mẹ Bơ già nén nước mắt, khẽ nấc nhẹ và đáp lời Bác gió, những cánh tay vẫn không ngừng vuốt ve đàn lá con đang say ngủ.
“Không sao đâu, cô Bơ, đây chỉ là một cuộc chia tay tạm thời thôi. Rồi cô sẽ sớm gặp lại chúng khi mùa xuân tới thôi! Đừng buồn!” – Bác Gió an ủi.
Mẹ Bơ vừa thút thít vừa nói: “Nhưng đàn lá con trở lại vào mùa xuân năm sau không còn là đàn con tôi đã ấp ôm suốt những tháng ngày vừa qua. Và chúng sẽ chẳng còn nhớ những kỷ niệm về tôi nữa, chúng sẽ quên đi khúc ca reo vui dưới những sớm mai…”
Màn đêm càng lúc càng tĩnh lặng, khắp không gian chỉ nghe thấy tiếng thở dài của Bác gió và tiếng khóc thút thít của mẹ Bơ. Nép mình dưới vòng tay của mẹ, có một chiếc lá vẫn chưa ngủ – bé tên là Tí Hon, bé đã nghe hết cuộc trò chuyện của mẹ và Bác gió vừa rồi. Lá Tí Hon không thôi nghĩ suy về những gì nó vừa nghe được: “Tại sao mẹ lại bảo mùa xuân năm sau khi trở lại, nó sẽ chẳng còn nhớ gì về mẹ nữa? Và cuộc phiêu lưu mà tất cả anh chị của nó đang đón chờ kia, tại sao lại làm mẹ buồn đến vậy?” Bao nhiêu thắc mắc cứ nối đuôi dài dằng dặc xuất hiện trong đầu của lá Tí Hon, tiếng khóc của mẹ lại càng làm nó nặng trĩu lòng, nó khẽ nép mình ôm chặt lấy cánh tay của mẹ.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời như một viên ngọc vàng ửng dần ló dạng, những tia nắng đầu tiên bắt đầu nhảy nhót trên khắp ngọn đồi. Đàn lá con thức giấc khoan khoái vươn vai, cười nói vui vẻ, và bắt đầu đóng gói hành lý để chuẩn bị rời đi cùng bác Gió. Những nụ cười tươi rói, sự háo hức hiện rõ trên khuôn mặt của từng cô cậu lá. Âm thanh rộn rã cả một vùng đồi. Riêng chỉ có lá Tí Hon là im lặng, vẫn nép mình ôm lấy mẹ, nó chẳng cười vui háo hức.
Tí Hon đã từng nghĩ cuộc rời đi của mình chỉ là một chuyến dạo chơi ngắn ở vùng đất khác, rồi nó sẽ trở về bên mẹ, kể mẹ nghe về hành trình nó đã đi. Nhưng không! Nó đã nhận ra, đây là một cuộc chia tay mãi mãi và nó sẽ chẳng bao giờ được gặp lại mẹ nữa. Những giọt nước mắt cứ thế bắt đầu lăn dài trên đôi má của Tí Hon.
Và rồi Bác Gió cùng chiếc trực thăng có hình dáng một chú mèo khổng lồ đáp tới cửa nhà mẹ Bơ, chuẩn bị đón đàn lá con đi. Từng chiếc lá bắt đầu bước lên trực thăng của Bác Gió để đến với xứ sở Thần Tiên, bắt đầu chuyến phiêu lưu mà chúng hằng mong chờ.
Chiếc trực thăng chở đàn lá con của mẹ Bơ già cất cánh, những chiếc lá con vui vẻ vẫy tay chào mẹ. Mẹ Bơ già cố gắng mỉm cười, đưa những cánh tay khẳng khiu, trơ trọi ra vẫy chào con. Ngay khi chiếc trực thăng khuất lấp bên kia đồi, mẹ Bơ già bắt đầu bật khóc nức nở, mẹ Bơ khóc ròng rã suốt mùa thu, rồi ngủ thiếp đi suốt một mùa đông dài…
Một ngày sau khi bác Gió cất cánh, Bé Tí Hon cùng những anh chị của nó đã đáp xuống xứ sở Thần Tiên. Tí Hon xếp hàng ngay ngắn cùng anh chị của mình để đi qua cánh cổng dẫn lối vào khu vườn cổ tích kỳ thú. Xung quanh Tí Hon lúc này là vô vàn sinh vật nhỏ bé: một chú bọ cánh cam tròn trĩnh, một bác giun già, một anh dế choắt và rất nhiều bạn mầm cây non khác. Bác Gió đi bên cạnh đàn lá con, giới thiệu rằng: “Khi gặp thần Đất, các con sẽ được ban cho một loại phép thuật và các con sẽ trở thành một vị tiên nhỏ để khám phá khu vườn cổ tích đầy thú vị này nhưng đổi lại các con sẽ quên đi ký ức của mình!” Đàn lá con reo hò, phấn khích lắm, chúng chỉ nghĩ đến phép thuật và khu vườn cổ tích, dù có quên đi ký ức cũng chẳng sao!
Riêng chỉ có Tí Hon lại tỏ vẻ trầm tư, và đôi mắt sáng lên một điều gì đó. Tí Hon thầm nghĩ: “mình biết mình nên làm gì lúc này, chỉ một điều thôi.” Và Tí Hon bước vào cánh cổng, gặp thần Đất…
Thời gian cứ thế trôi đi, thu qua, chớm xuân tới, những cơn mưa phùn nhẹ nhàng tưới mát ngọn đồi xanh, mẹ Bơ già uể oải thức giấc sau một giấc ngủ đông dài thật dài. Trên cánh tay khô cằn và khẳng khiu của mẹ Bơ, một chiếc mầm non xanh biếc bé tí vươn lên, nheo mắt đón ánh mặt trời rồi khẽ cất tiếng: “Mẹ yêu của con, con là Tí Hon đây. Con đã trở về bên mẹ, và con vẫn còn nhớ khúc ca reo vui dưới bầu trời đêm bên mẹ… Là con, Tí Hon của mẹ đây!”
Mẹ Bơ bừng tỉnh, vừa ngạc nhiên, vừa xúc động, rưng rưng đôi mắt, vòng những cánh tay run rẩy lại, vuốt ve và ôm ấp lấy Tí Hon.
– Đúng là con rồi! Tí Hon của mẹ! Đây có phải món quà mà ông trời ban cho mẹ không? Khi con trở lại vẫn là con năm nào.
Nắng xuân nhìn mẹ con Bơ già rồi khẽ cười âu yếm, bác Gió trên cao ghé xuống, rung lên bản nhạc reo vui đầu xuân. Ký ức về mẹ, về những mùa qua vẫn còn vẹn nguyên trong trí nhớ của Tí Hon. Và thế là mẹ Bơ cùng Tí Hon bắt đầu reo ca khúc hát xuân, đánh thức những chồi non khác quay trở lại bên mẹ…”
Thần Đất đứng bên dưới thân Bơ già, khẽ cười hiền hậu và ngẫm ngợi: “Chà! Đây là lần đầu tiên ta gặp một chiếc lá con từ chối nhận phép thuật, từ chối trở thành một bé tiên, chỉ để xin giữ lại ký ức tuổi thơ và trở về cùng mẹ đấy!”
Tác giả: Hương Xu
——
Chúng ta thường lắng nghe nỗi đau của những đứa con mồ côi cha mẹ…
Nhưng nỗi đau mẹ cha phải tiễn biệt những đứa con của mình lại càng day dứt
Cha mẹ cả một đời chăm chút, chở che con cái của họ, đến một ngày nào đó, con cái của họ sẽ rời đi, rời đi để trưởng thành hoặc cũng có thể chẳng may rời đi mãi mãi…
Giống như một cái cây, qua bao mùa xuân hạ thu đông. Chúng ta thấy mầm non mơn mởn vào mùa xuân, nhưng mùa thu cành lá lại khô cằn, những chiếc lá vàng lần lượt rời cành…
Và tôi đã lấy cảm hứng viết nên câu chuyện này từ những điều trên.
